Ngăn tủ ký ức ấy chứa đựng trên dưới 20 quyển sổ lớn nhỏ với hàng trăm ngàn câu chuyện lớn nhỏ từ thời thơ ấu…
Đã 36 tiếng trôi qua, dư âm vắc xin khiến mình khó lòng nào chợp mắt được khi cả người mình cứ lâng lâng, đầu và tay chân thì nhức mãi chưa dứt.
Sau khi làm 7749 bước chăm sóc da mặt và bổ sung thêm cả công đoạn dưỡng da body, mình lại gần cửa sổ, hít thật sâu. Cơn mưa đang dần nhẹ hạt, mùi của đất pha lẫn mùi của tinh dầu khiến cho mình nhẹ lòng và khoan thai đến lạ.
Lúc này, mình không đeo mắt kính. Thả ánh nhìn ra ngoài kia cánh đồng, mình lại nhớ đến giấc mơ kỳ bí ngày xưa. Dù đã gần 20 năm trôi qua nhưng cảm giác kỳ lạ mà mình từng trải qua trong cơn mơ vẫn tồn tại vẹn nguyên như chưa hề phải trải qua bất kỳ sự bào mòn nào của thời gian.
Thi thoảng, khi phóng xa tầm mắt qua bên kia khung cửa sổ, mình vẫn hay mường tượng đến vài ba chiếc tàu vũ trụ trên nền trời lấp lánh với hiệu ứng cực quang. Không biết bạn có như mình, rằng cứ hễ nghĩ đến những điều vượt xa cuộc sống đời thường thì bản thân lại có thêm nguồn năng lượng mới để tiếp tục tiến lên phía trước?
Đầu óc mình vẫn luôn ngập tràn những thước phim thú vị đến như vậy. Điều đó cũng tương tự như việc khi thấy có một đóm đèn nào đó đang lóe sáng, mình đã thầm nghĩ có một ai đó đang “cắm trại” ở phía bên kia cánh đồng. “Chắc ai đó ngoài kia đang lướt điện thoại?” – mình thầm nghĩ. “Mà biết đâu đó là ánh đèn từ chiếc đèn tròn huỳnh quang,” – mình lại bổ sung thêm một tình huống giả định khác.
Tò mò, mình bước đến chiếc bàn trang điểm gần giường, với tay lấy cặp mắt kính và quay lại cửa sổ. Không một ai, không một cái gì ngoài khoảng không ấy. Hóa ra, vệt sáng mà mình bắt gặp chỉ là sự phản xạ của ánh sáng trên bề mặt của… tàu lá dừa.
Mình vẫn chưa khỏi cơn bồn chồn và khó ngủ.
Tiến lại ngăn tủ ký ức – gọi là vậy, vì ngăn tủ ấy chứa đựng chắc trên dưới 20 quyển nhật ký từ nhỏ đến lớn – mình ngồi bệt xuống nền gạch và mở ra những trang đầu tiên của quyển sổ nhỏ xíu nằm trên cùng.
Quyển sổ ghi lại cuộc trò chuyện giữa mình và một bạn trai cùng lớp. Nó đã được chuyền tay trong những tiết học, chủ yếu dừng chân tại bàn của cậu bạn đó và đôi khi được dừng chân lại ở vài ba người bạn lém lỉnh khác.
Cuộc trò chuyện đơn thuần là những lời khuyên, lời động viên và nhắn nhủ của những đứa trẻ 14 tuổi điển hình. “X được bao nhiêu điểm Lý thế?” – “Cao hơn T rồi, T thua X đến 1 điểm rưỡi”. “T nói nghe này, X bớt chơi game lại được không?” – “Sắp tới mình không chat với nhau nữa rồi. T sắp bị tịch thu điện thoại, còn máy tính nhà T thì mạng chập chờn lắm”.
Mình táy máy thêm nhiều quyển sổ khác. Này là lưu bút thời cuối cấp 2, là những bản phác thảo thời trang từ năm mình còn tiểu học… Thước phim quá khứ cứ thế được tua lại một cách không kiểm soát. Dừng lại thật lâu ở những dòng tâm sự mà mình của phiên bản 17 tuổi, mình đã khóc. Giá như có thể du hành thời gian, trở về mình của những năm tháng ấy, mình sẽ ôm lấy em thật chặt, để an ủi, xoa dịu nỗi đau của em.
“Em không nghĩ mình đã từng có những suy nghĩ như vậy,” – mình cảm thán.
“Kiểu như, một vấn đề nhỏ xíu thôi mà lại phóng to ra thành câu chuyện vĩ mô,” – anh thêm.
“Nhưng phải công nhận rằng, những mong muốn của em thời đó với bây giờ cũng không có nhiều sự khác biệt. Chứng tỏ là em đã rất kiên định,” – nói xong, mình cười khà khà.
Đã 60 tiếng trôi qua kể từ lúc mình tiêm vắc xin. Lúc bấy giờ, cơ thể mình đã thôi không còn đau nhức nhiều như trước, và mắt cũng không lờ đờ buồn ngủ như lúc mới tiêm. Duy chỉ có cơn đau đầu là kéo dài dai dẳng. Cố thế nào chăng nữa thì mình cũng buộc phải lấy thêm một viên Panadol ra uống cho khỏe hơn.
Mình kể anh nghe về chuyện cả tuần nay mình đang tập tành ghi chép giấc mơ, và tràn lan đại hải những câu chuyện trong “thế giới siêu thực” đó. Ấy thế mà cả hai cũng cùng nhau bàn luận kịch liệt.
Quá khứ gai góc như hoa hồng, nhưng cũng lấp lánh xinh đẹp như pha lê. Ngăn tủ ký ức ấy rồi cũng được đóng lại trước nửa đêm hôm đó. Mình chẳng còn ngấu nghiến và gặm nhấm quá khứ nhiều đến độ mặt mày sưng húp lên vào sáng hôm sau hay vô tình thấy một nhân vật nào đó vốn thuộc về ký ức lại xuất hiện trong giấc mơ.
Hẳn đã đến lúc!