Chat GPT có thể không giúp bạn trả lời được câu hỏi “Điều gì khiến bạn mỉm cười?”. Nhưng biết đâu chừng bài viết này thì lại có.
“Tôi là một trí tuệ nhân tạo và không có cảm xúc, nên không có điều gì khiến tôi mỉm cười. Tuy nhiên, nếu bạn có bất kỳ câu hỏi hay nhu cầu nào khác, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ!” – đó là cách mà Chat GPT trả lời. Chứ còn mình thì mình có điều này cũng khá thú vị để chia sẻ đến mọi người nè.
Một ngày trải nghiệm làm host
Chuyện là cuối tuần vừa rồi mình có dịp làm host của buổi trò chuyện với một nhà thiết kế (NTK) thời trang. Hẳn rất lâu rồi mình mới “đóng vai” người dẫn chuyện, chắc cũng đã 3 năm hơn.
Để chuẩn bị cho màn comeback lần này, mình đã đầu tư một dàn ekip hỗ trợ hùng hậu. Viết đến đây bỗng dưng thấy buồn cười ghê vì dàn ekip này cũng không phải ai khác mà chính là anh người yêu, em gái, và đáng “đồng tiền bát gạo” nhất (theo đúng nghĩa đen hehe) là em makeup.
Chủ nhật là ngày bấm máy, song chỉ trước đó vài hôm thì mình mới nhận được thông tin thời gian, địa điểm và khách mời chính xác. Thế là, a-lê-hấp, hành trình tìm hiểu nhân vật một cách siêu tốc xin được phép bắt đầu. Mình nghiên cứu những bài viết về anh NTK để hiểu về profile của anh và soạn hơn chục câu hỏi. Mình cũng không bỏ lỡ các video clip mà anh ấy chia sẻ để hình dung rõ hơn về tính cách của ảnh (và mình đã hình dung đúng hehe). Mình xem nhiều podcast hơn, ghi lại cách mà những host khác đặt câu hỏi, ghi lại cả những cụm từ đệm để dẫn dắt câu chuyện một cách tự nhiên.
Mãi đến sáng ngày hôm ấy thì mình mới chính thức “luyện giọng”. Tích tắc trong vòng một tiếng đồng hồ hơn, mình lướt nhanh bảng câu hỏi hơn chục câu, mường tượng ra khung cảnh phỏng vấn buổi chiều hôm ấy rồi bắt đầu viết script cho chúng. Mình “thêm hương thêm hoa” cho những câu hỏi đã đặt ra, đâu đó chắc khoảng 45’. Thời gian còn lại, mình vừa skincare, vừa chuẩn bị quần áo, vừa tập.. độc thoại.
Em gái mình chính hiệu “be”: nón vàng, áo khoác và, và quan trọng hơn – ẻm chở mình đến studio nữa. Cũng may là có em gái nên mình cũng kịp handle một số “sự cố kỹ thuật” với phía studio và makeup. Trộm vía thì chuyện cũng chẳng có gì to tát, và mọi thứ cũng được xử lý nhanh chóng trong vòng một nốt nhạc.
Thay vì đến studio để makeup như dự định thì mình và em makeup ra quán cà phê đối diện để chuẩn bị do team quay trước đó chưa kịp về để mở cửa xì tu. Hai chị em cũng có nhiều câu chuyện chung để tám nên chẳng mấy chốc thì một tiếng rưỡi cũng vèo qua nhanh chóng. Rất ưng luôn, bé còn đi theo hỗ trợ mình đến khi buổi nói chuyện chính thức bắt đầu.
Lúc chuẩn bị bấm máy thì mình mới biết một điều là…áaaa, khách mời của mình chưa nhận bảng câu hỏi. Cơ mà không phải sự cố hay gì, đơn giản là vì chị Art mong muốn mọi thứ diễn ra tự nhiên và thoải mái nhất có thể. Và biết đâu chừng lại có thêm những ý tưởng hay ho nào đó sẽ được đào sâu xuyên suốt buổi nói chuyện thì sao. Quan trọng hơn là, ngay từ đầu, cả host lẫn khách mời cũng đã được heads up trước là “một buổi trò chuyện”.
Okie không sao, mình handle được. Trước khi bắt đầu thì hẳn cũng phải có vài câu chuyện để phá băng nữa chứ, đúng không?! Có luôn. Trộm vía là mọi thứ cũng ổn áp, cả host lẫn khách mời cũng đều bắt được mood ngay từ đầu. Những câu hỏi tiếp theo, ảnh trả lời rất mượt. Vui nhất chắc hẳn là màn “Hỏi nhanh – Đáp gọn” với những câu hỏi siêu “vô truy” từ vị trí host là mình. Và quan trọng hơn là… mình cũng tự hào rằng so với mình của 3 năm trước thì mình version của hôm chủ nhật vừa rồi đã ổn áp hơn rất nhiều.
Điều gì khiến bạn mỉm cười?
Mình biết vẫn còn rất nhiều điểm cần phải cải thiện, chẳng hạn như: cần phải nói năng nhấn nhá & tròn chữ hơn, cần phải biết cách chọn trang phục để xuất hiện trên khung hình đỡ tự “dìm hàng” hơn, cần phải biết đào sâu để đưa ra những câu hỏi “đời” và độc hơn. May là mình cũng biết mình cần cải thiện thêm những gì đó chứ, đúng không?! Nhưng khác với mình của 3 năm về trước. Mình thôi không trách móc bản thân nếu lỡ như có một vài sai sót dù là nhỏ xíu như con kiến vô tình xảy ra (tạm biệt chủ nghĩa hoàn hảo!). Thay vào đó, mình tự hào với những gì mình đang là, và mình biết là mình đang có những khao khát để trở nên hoàn thiện hơn.
Hôm nay văn chương lai láng như thế này chắc cũng phải là nhờ vào một tấm ảnh mà mình vô tình bắt gặp trên Instagram. Mình cũng đã và đang tìm kiếm những điều khiến cho mình mỉm cười. Có thể mình đã biết. Đơn giản là ly cà phê sữa mình tự pha mỗi sáng, là việc được tập yoga 3 buổi/tuần, là những lần đắm mình trong ánh nắng dịu nhẹ của hoàng hôn sau những buổi chiều 5h tan ca… Nhưng có thể mình cũng chưa biết đủ!
Song mình biết một điều là, điều mà mình biết là khiến cho mình mỉm cười á, mình vẫn không từ bỏ nó, và chưa bao giờ có ý định từ bỏ nó. Chỉ là, tạm thời mình sẽ cần thêm một xíu thời gian nữa để được tiếp tục “say hello” với nó.
“Never quit something that makes your heart smile.
You may pause.
You may take longer,
but just don’t quit.”
Tạm dịch:
“Dù có điều gì xảy ra, xin đừng bao giờ từ bỏ điều khiến trái tim bạn mỉm cười.
Bạn có thể tạm nghỉ.
Bạn có thể mất thêm nhiều thời gian.
nhưng đừng bao giờ từ bỏ.”
Vậy còn bạn, điều gì khiến cho bạn mỉm cười?
P/s: Một vài chiếc clip ngày xưa mình đã từng có dịp làm host. Cũng ngại lắm nhưng thôi chia sẻ luôn. Còn clip sắp tới thì cả nhà đợi nhé 😉